SƠ CAN BÌNH VỊ TÁN BÀI THUỐC CHỮA ĐAU DẠ DÀY HIỆU QUẢ
Chữa khỏi viêm đau dạ dày mãn tính nhờ phương thuốc Sơ Can Bình Vị Tán
Cũng đã từng bị bệnh rồi uống đủ các loại thuốc, cũng khổ sở vì chỉ việc ăn uống cũng khiến cho cơ thể khó chịu, cũng đã từng mệt mỏi suy kiệt khi đến giấc ngủ cũng không được yên bởi những cơn đau âm ỉ nơi dạ dày, tôi đến giờ tuy không thể gọi là cực kỳ khỏe mạnh, nhưng cũng có thể tự thấy mình đã thành công sau quá trình nhiều năm tìm cách chống lại căn bệnh dạ dày mãn tính. Thấy thời gian này, nhiều người trên các diễn đàn kể khổ và xin lời khuyên từ những người đã điều trị khỏi bệnh dạ dày, trong số những người tôi quen biết cũng có không ít, tôi thấy cũng là một điều tốt nếu mình có thể chia sẻ chút kinh nghiệm sau 7 năm điều trị căn bệnh này. Nếu có thể giúp được nhiều người tìm thấy được một phương pháp, một địa chỉ đáng tin cậy để tìm đến và điều trị bệnh, tôi mong rằng những người đó cũng lại có thể là một cầu nối để giúp thêm nhiều người nữa không phải chịu những khổ sở do căn bệnh dạ dày gây ra.
Bài thuốc sơ can bình vị tán giúp tôi thoát khỏi bệnh dạ dày.
Quá trình mắc bệnh đau dạ dày của Tôi.
Nghĩ lại thì tôi bị bệnh dạ dày chắc vào khoảng 7 năm trước, khi tôi đang học lớp 12. Ai mà chẳng biết học sinh cuối cấp ở nước ta, trong giai đoạn nước sôi lửa bỏng ấy thì chỉ có học. Bố mẹ, rồi ông bà, anh chị, tất cả mọi người đều dành hết sự chăm chút cho học sinh cuối cấp ấy – trong trường hợp này là tôi. Không phải nấu cơm, không phải rửa bát, không phải giặt quần áo,.. những gì tôi cần làm chỉ là học, ăn và ngủ. Nghe có vẻ thoải mái nhưng ai cũng biết chỉ từng ấy việc thôi mà khiến cho con người ta như không còn sức lực để làm việc khác nữa. Ngày học 8 tiếng ở trường, thêm 2 - 3 tiếng ở nhà cô giáo và 5 - 6 tiếng tự học ở nhà. Trừ thời gian ăn và những việc vặt khác ra thì tôi chỉ còn khoảng 4-5 tiếng để ngủ mỗi ngày. Luôn trong trạng thái căng thẳng, lo lắng cộng với việc thức đêm triền miên, những biểu hiện bệnh đau dạ dày bắt đầu xuất hiện. Tôi thấy bụng ban đầu là đau âm ỉ và đau nhiều hơn vào lúc đói hay khi mới thức dậy vào buổi sáng. Tiếp đó là thường xuyên bị ợ hơi, ợ chua. Tuy có hơi khó chịu, nhưng lúc ấy tôi cũng chẳng để tâm, nghĩ là chỉ một vài hôm là sẽ đỡ. Thời gian lúc ấy cũng vô cùng quý báu, không thể dành ra một buổi xin nghỉ học để đi khám được, có gì thì thi xong sẽ tính tiếp. Cứ như vậy, đến khoảng giữa học kỳ 2 lớp 12, những biểu hiện ấy càng ngày càng rõ và liên tục hơn, ảnh hưởng nhiều tới tinh thần và việc học của tôi. Tôi kể với mẹ, rồi 2 mẹ con quyết định ra bệnh viện huyện để khám xem sao. Gặp bác sĩ, tôi kể biểu hiện bệnh, bác sĩ có kiểm tra bụng tôi rồi yêu cầu nội soi để khám dạ dày. Ban đầu là một anh bác sĩ trông còn khá trẻ tiến hành nội soi cho tôi. Có lẽ vì anh ấy còn chưa thành thạo với việc nội soi nên đưa ống vào 2 – 3 lần mà lần nào tôi cũng không chịu được, đều lắc đầu rồi nôn thốc nôn tháo. Đến khi vị bác sĩ vừa rồi vào đặt ống nội soi, khi ấy tôi mới thấy đỡ hơn và giữ yên để bác sĩ khám. Kết luận, tôi bị viêm dạ dày cấp tính, uống thuốc 1 liệu trình sẽ khỏi. Nhưng bác sĩ cũng nhắc nhở, nếu không điều chỉnh lại chế độ sinh hoạt và giữ tinh thần thoải mái hơn, thì bệnh sẽ rất dễ tái phát. Quả thật, về nhà, uống hết thuốc bác sĩ kê, tôi không còn cảm thấy những biểu hiện bệnh trước đó xuất hiện nữa. Nhờ thế mà tôi có thể tập trung vào việc học hơn, và kết quả học tập cũng được cải thiện.
Bẵng đi một thời gian, tôi không còn nhớ gì đến căn bệnh dạ dày ấy nữa. Lên đại học, xa nhà, ở trong ký túc xá nên giờ giấc sinh hoạt và ăn uống cũng thất thường. Với sinh viên, thường xuyên thức khuya, dậy muộn nên bỏ cả ăn sáng, thậm chí cả ăn trưa nhưng lại hay ăn đêm, rồi đi ăn vặt với bạn bè (cóc dầm, mận dầm,…) là chuyện bình thường, và tôi cũng thế. Vì thế mà bệnh dạ dày lại tái phát. Khoảng giữa năm 2, lại thấy biểu hiện bệnh cũ xuất hiện, tôi liền tự đi mua thuốc cũ về dùng. Lần này, tác dụng của thuốc cũng rất nhanh. Nhưng chỉ dừng thuốc được hơn 1 tháng thì tôi lại bị đau trở lại. Dù sau đó, tôi vẫn tiếp tục uống thuốc và có cố gắng thay đổi nề nếp sinh hoạt nhưng tình trạng bệnh chỉ giữ nguyên không chuyển nặng, cũng không thấy bệnh thuyên giảm đi nhiều. Cứ thế, tôi cũng ngại ra viện vì sợ lại phải nội soi nên tình trạng này kéo dài khoảng hơn 1 năm. Đến đầu năm 4, do căng thẳng của việc học năm cuối, cùng với nhiều vấn đề khác mà bệnh của tôi lại nặng hơn. Sau hơn 1 tháng, tôi quyết định ra viện khám lần nữa. Lần này, tôi nhận được kết quả bệnh đã chuyển sang mãn tính. Bác sĩ kê thuốc về uống, nhưng cũng nói rõ rằng bệnh bây giờ không thể chữa khỏi hoàn toàn được nữa, bây giờ chỉ có thể uống thuốc để giảm đau và khuyên tôi nên có chế độ sinh hoạt khoa học để tránh bệnh trở nặng. Cứ dùng thuốc như thế được khoảng 2 tháng thì tôi thấy nản, vì dù uống thuốc nhưng chỉ cần tôi ăn đồ cay nóng hay thức khuya một chút là ngày hôm sau đã đau bụng, nôn nao khó chịu đến nỗi không thể tập trung làm được gì cả. Dần dần, kiêng khem nhiều nên tôi ăn cũng ít đi, người thì cứ xanh xao mà không thể béo lên được. Về quê, mẹ nhìn con gái lại thấy xót, rồi hỏi người này người nọ thuốc chữa dạ dày cho tôi. Cũng có nhiều người giới thiệu, thuốc nam, thuốc bắc rồi thực phẩm chức năng,.. mẹ tôi đều mua cả rồi gửi lên cho con gái. Tôi uống hết chỗ thuốc ấy, rồi cả những thuốc tôi tự tìm hiểu và hỏi người quen mua về, nhưng cũng chỉ đỡ được một thời gian đầu, sau đó thì đâu lại hoàn đấy. Chán nản, mệt mỏi, tôi quyết định buông xuôi, chuẩn bị tinh thần sẽ sống chung với bệnh.
Cơ duyên gặp được bài thuốc Sơ Can Bình Vị Tán của Trung tâm Thuốc dân tộc.
Nhưng rồi, cái sự may mắn cũng đến. Một lần, đang trong giờ ăn trưa tại công ty, chị trưởng phòng nhìn tôi không ăn gì, cứ ôm bụng mà mặt mũi nhăn nhó thì hỏi thăm. Chị cười cười hỏi có phải tôi tới tháng không. Tôi cười mà mặt mũi méo mó, nói em bị đau dạ dày, mấy hôm nay bụng đau hơn nên ăn gì cũng khó chịu. Chị à một tiếng rồi như tìm được nơi để tâm sự, chị thao thao bất tuyệt về địa chỉ mà chính chị cũng đã chữa khỏi căn bệnh dạ dày mãn tính. Cũng chữa nhiều nơi rồi mà không khỏi, tình cờ một lần thế nào, chị tìm hiểu được bài thuốc sơ can bình vị tán của Trung tâm Nghiên cứu và Ứng dụng Thuốc dân tộc và quyết định đến đây để điều trị. Sau 3 tháng sử dụng thuốc của Trung tâm, chị giờ đã có thể thoải mái trong ăn uống và sinh hoạt. Tuy vẫn phải chú ý kiêng ăn một số đồ và hạn chế thức khuya, nhưng theo chị thì bây giờ chị đã thấy thoải mái hơn trước rất nhiều rồi.
Nghe chị kể xong, thấy cũng chẳng mất thêm gì, tôi quyết định đến đây xem sao. Gặp được bác sĩ của Trung tâm, tôi được khám và hỏi thăm rất chi tiết, khi đã xác định được chính xác bệnh của tôi, bác sĩ kê cho tôi thuốc sử dụng trong 1 tháng, và nhắc nhở tôi chú ý sinh hoạt, ăn uống và nếu có bất thường gì thì phải báo lại vơi bác sĩ ngay. Mang thuốc về dùng, sau 1 tuần đầu, tôi chẳng thấy thay đổi gì, không yên tâm nên gọi cho bác sĩ thì được giải thích là thuốc nam nên tác dụng sẽ chậm hơn nhiều so với thuốc tây, trung bình là 2-3 tuần thuốc mới phát huy tác dụng, khuyên tôi tiếp tục kiên trì uống thuốc và có chế độ ăn uống, ngủ nghỉ hợp lý. Bác sĩ bảo sao thì biết vậy, tôi cố gắng dùng thuốc đều đặn trong những tuần tiếp theo, đồng thời cũng kiêng ăn đồ chua, cay nóng với tránh thức khuya và suy nghĩ nhiều. Phải đến cuối tuần thứ 3, tôi mới thấy bệnh giảm đi. Hết tháng, tôi đến gặp bác sĩ và than phiền sao tình trạng bệnh chỉ giảm được khoảng 30%. Bác sĩ lắng nghe rồi cũng cẩn thận giải thích, cơ thể của tôi bị suy nhược, lại thêm bị bệnh trong một thời gian dài nên trong tháng đầu tiên, thuốc hầu như chỉ có tác dụng phục hồi cơ thể và để cơ thể làm quen với thuốc. Bác sĩ kê tôi tháng thuốc thứ 2 và động viên tôi tiếp tục điều trị. “Dù sao thì cũng dùng thuốc 1 tháng rồi, thôi thì kiên trì tiếp vậy”, tôi nghĩ vậy và cố gắng uống thuốc mỗi ngày. Lần này thì thuốc có tác dụng nhanh hơn hẳn, dùng hết tháng thuốc thứ 2 thì bệnh tình đã giảm được khoảng hơn 80% rồi. Vui mừng báo lại cho bác sĩ, bác sĩ cũng nhận định rằng cơ thể tôi đáp ứng tốt với thuốc, chỉ cần 1 tháng thuốc nữa là bệnh của tôi có thể khỏi. Thật sự rất vui mừng khi nghe bác sĩ nói vậy, và quả thật sau khi kết thúc tháng thứ 3 uống thuốc, tôi đã không còn cảm giác đau bụng nữa, không còn ợ hơi hay buồn nôn nữa.
Bài thuốc sơ can bình vị tán của trung tâm Thuốc dân tộc giúp tôi thoát bệnh dạ dày.
Mới đó mà cũng đã gần nửa năm rồi. Không còn phải dùng thuốc, đến giờ tôi cũng không còn bị những cơn đau bụng hành hạ nữa. Tuy nhiên, dù có thể ăn uống thoải mái hơn xưa, thỉnh thoảng có thể thức khuya một chút, tôi vẫn còn nhớ những bất tiện mà căn bệnh dạ dày gây ra, nên tôi luôn cố gắng để duy trì một chế độ ăn uống và sinh hoạt khoa học, đồng thời cũng bắt đầu chăm chỉ tập thể dục để có thể cải thiện được sức khỏe của bản thân.
Chữa khỏi bệnh đôi khi cũng nhờ cái duyên. Có người chữa khỏi bằng phương pháp này, nhưng có thể những người khác chữa lại không được. Tôi cũng là một người đã từng bị bệnh, đã chữa ở nhiều nơi và Trung tâm Nghiên cứu và Ứng dụng Thuốc dân tộc là nơi cuối cùng mà tôi đến, cũng là nơi giúp tôi có kết quả điều trị tốt nhất. Chia sẻ với mọi người qua bài viết này, tôi hy vọng giúp cho mọi người biết thêm một địa chỉ đáng tin cậy để chữa bệnh, nếu có thể giúp cho nhiều người khỏi bệnh thì thật không còn gì bằng. Cũng qua đây, tôi xin gửi lời cảm ơn tới bác sĩ Tuyết Nhung của Trung tâm Nghiên cứu và Ứng dụng Thuốc dân tộc. Cám ơn chị đã luôn hỏi thăm và động viên tôi trong suốt quá trình điều trị bệnh tại Trung tâm. Chúc chị và gia đình luôn mạnh khỏe và công tác tốt, chúc Trung tâm ngày càng phát triển và có nhiều bài thuốc hay giúp cho người bệnh ở khắp nơi có thể thoát khỏi đau đớn do bệnh tật gây ra và lấy lại niềm vui sống.
Độc giả: Nguyễn Thị Hà